Chồng đ:a:u đ:ớ:n khi vợ bị l:ừ:ađ:ả:o còn đòi ly hôn vì không chịu đưa thêm t:i:ề n để ‘gỡ’
GĐXH – Tôi gọi về kể cho ba mẹ vợ tình hình nhưng cái tôi nhận lại chỉ là: “Cưới con gái nhà này về rồi thì tự mà chịu trách nhiệm”.
Chấm dứt rồi các bạn à. Năm năm không phải ngắn nhưng cũng không quá dài cho một mối quan hệ vợ chồng. Chiều nay, vợ chồng tôi chính thức ly hôn.
Cưới vợ muộn, ngoài 40 tuổi tôi mới có một cậu con trai 6 tuổi. Vợ kém tôi 3 tuổi. Chúng tôi đến với nhau qua mai mối và kết thúc cũng vì tác động. Tôi mở một doanh nghiệp thương mại nhỏ, thu nhập trung bình khoảng 30 triệu đồng/tháng, không quá nhiều nhưng cũng đủ để lo cho gia đình nhỏ. Vợ thì không có công việc cụ thể, cứ nay làm ở đây, mai làm chỗ khác. Lúc thì làm sale bất động sản, khi thì sale bảo hiểm, nhưng thu nhập gần như không có.
Bản thân tôi biết, là đàn ông thì phải là trụ cột, cả về kinh tế lẫn tinh thần. Tôi luôn động viên và chia sẻ với cô ấy, nhưng đối với cô ấy, không có gì là đủ cả. Cô ấy luôn so sánh tôi với những vị khách hàng, những ông to bà lớn bên ngoài, thậm chí còn so tôi với chồng của Mailisa, kiểu: “Anh nghĩ nhiêu đó tiền anh kiếm được mà to à? Nhìn chồng Mailisa kìa, thật đáng ngưỡng mộ.”
Gần đây tôi có đọc được về những trường hợp bị lừa đảo, không ngờ vợ tôi cũng là nạn nhân. Số tiền lên tới gần 3 tỷ đồng, gồm tiền để thanh toán công nợ cho khách hàng, sổ tiết kiệm chung do cô ấy đứng tên, và cả phần tiền để chuẩn bị cho con tôi vào lớp 1, mất sạch sẽ. Nhưng đớn đau thay, cô ấy không nhận là bị lừa đảo. Nguyên văn cô ấy nhắn với tôi: “Do mày không đưa cho tao thêm tiền để tao nạp lên sàn nên tao mới mất hết tiền. Mày là đồ keo kiệt, mày là loại không có tầm nhìn, loại không biết thoát khỏi vùng an toàn”.
Vợ bị lừa tiền nhưng vẫn không nhận ra, vẫn muốn tiếp tục lao vào. Ảnh minh hoạ
Tôi gọi về kể cho ba mẹ vợ tình hình, nhưng cái tôi nhận lại chỉ là: “Cưới con gái nhà này về rồi thì tự mà chịu trách nhiệm”. Bỗng dưng nước mắt tôi rơi xuống, như bao nhiêu khốn cùng, tủi hờn ập tới, như nước vỡ bờ hóa thành nước mắt vậy.
Rồi một thời gian sau, vợ dần bỏ bê gia đình, con cái, đi sớm về khuya, có khi cả tuần không gặp con vì lúc đi con chưa dậy, lúc về thì con đã ngủ. Tôi hỏi thì chỉ nhận lại câu trả lời cụt lủn của vợ: “Tôi đi làm, đừng hỏi nhiều.” Cảm thấy sức chịu đựng của bản thân đã đến cực hạn, nhưng nghĩ lại khi thằng bé bi bô “Ba ơi, con thương ba lắm” là tôi lại cố gắng nuốt bao nỗi bực tức, cùng kiệt vào trong.
Tòa tuyên chúng tôi được ly hôn, và tất nhiên tòa giao con cho tôi nuôi nấng. Vì kể cả về thu nhập, điều kiện sống của cô ấy gần như bằng không. Tòa tuyên, tôi chỉ thấy cô ấy khuỵ xuống, rồi tôi ra về.
Chiều qua, khi con tôi đi học mầm non về có lẽ vẫn chưa biết rằng gia đình từ giờ về sau đối với con sẽ không còn trọn vẹn. Nhưng không sao con ạ, ba yêu con. Ba con mình sẽ cùng nhau cố gắng, cùng nhau khóc cười, cùng nhau trưởng thành, con nhé.