“Kiếp sau mong không gặp lại bố mẹ”, dòng chữ trong bức thư tuyệtmệnh của một nữ sinh 14 tuổi ở Trung Quốc khiến nhiều người ngỡ ngàng khi biết những thứ mà cô phải chịu đựng từ gia đình.
Dư luận TQ từng rúng động trước câu chuyện đau lòng về một nữ sinh 14 tuổi sống tại quận Nam Hối, Thượng Hải. Em đã chọn cách kết thúc cuộc đời mình bằng cách nh****y từ tầng 11. Nỗi xót xa càng dâng lên khi lá thư tuyệtmệnh gửi bố mẹ được công bố – trong đó, cô bé để lại toàn bộ 30.000 NDT (khoảng 100 triệu đồng) tiền mừng tuổi mà em đã dành dụm suốt nhiều năm.

Sự việc xảy ra vào tháng 8/2021, nhưng đến hiện tại, lá thư vẫn được lan truyền rộng rãi vì những dòng chữ chất chứa quá nhiều đ@u đớn và tuyệt vọng.
Sinh ra trong một gia đình khá giả, từ nhỏ cô bé lớn lên trong môi trường đầy đủ tiện nghi. Em vốn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, lễ phép, học giỏi – hình mẫu mà bất kỳ phụ huynh nào cũng mong muốn. Vì thế, không ai có thể hiểu nổi tại sao em lại lựa chọn cái ch: ê’t… cho đến khi họ đọc lá thư tuyệtmệnh.
Trong thư, nữ sinh kể rằng suốt nhiều năm, em thường xuyên bị bố mẹ đ@’nh đAp và baohanh, và rằng họ xem việc ấy là phương pháp dạy dỗ bình thường.
“Lúc bị t a’t vào mặt là đ@u nhất, sau đó là mu bàn tay, cánh tay rồi đến đùi. Khi bị đ@nh bằng dây da hoặc dây điện, phần đùi đ@u nhất, tiếp đến là lưng và tay. Cách làm nh u.c con hiệu quả nhất là bắt con đi chân đất ra ngoài để tự thấy xấu hổ. Ngày cũng như đêm, chỉ là những trận chửi mắng nối tiếp nhau”, em viết với những dòng chữ nhòe nước mắt.

Cô bé cảm thấy bố mẹ chưa bao giờ thật sự yêu thương mình. Trong mắt họ, em chỉ là “một công cụ” để khoe khoang thành tích. Khi không vào được top 10 của trường, em không nhận được sự động viên mà chỉ nghe những lời sỉ nhục.
“Tiêudiet một đứa trẻ rất dễ, chỉ cần phá hủy tuổi thơ của chúng. Suốt 14 năm cuộc đời, con không có lấy một ký ức hạnh phúc. Chỉ là những ngày dài đ@u đớn, nhục mạ và trừng phạt”, em viết trong thư – từng chữ như xoáy thẳng vào tim người đọc.
Dù bị tổn thương sâu nặng, cô bé vẫn viết rằng mình không hề oán hận bố mẹ.
“Con rất vui và vinh hạnh khi được làm con của bố mẹ. Nhưng nếu có kiếp sau, xin đừng gặp lại nhau nữa. Vì bố mẹ không hề yêu thương con… bố mẹ đã huyhoai con.
Bố mẹ chỉ muốn con trở thành một người hoàn mỹ, ưu tú để đem ra khoe khoang, nhưng con không làm được. Xin hãy đối xử tốt với em trai con. Đừng làm tổn thương em như đã làm với con.”
Thương bố mẹ đến tận phút cuối, nữ sinh còn lo sợ “làm bẩn nhà”, nên không chọn cách kết thúc cuộc đời trong phòng mà nh@y ra ngoài cửa sổ. Trong thư, em dặn dò bố mẹ lau giúp vết bẩn trên tấm chiếu mà em đã vô tình giẫm bẩn.
“Con không tiêu xài bừa bãi. Số tiền con dành dụm từ tiền mừng tuổi và tiền tiêu vặt – tổng cộng 30.000 NDT – con để dưới gầm bàn. Xin bố mẹ hãy chăm sóc bà ngoại, bà đã già rồi.”
Một lá thư ngắn, nhưng chứa đựng cả quãng tuổi thơ u tối của một đứa trẻ chỉ mới 14 tuổi… để lại bài học đAu xót về áp lực, kỳ vọng và những vết thương vô hình từ chính gia đình – nơi đáng lẽ phải là nơi bình yên nhất.
Thực tế, đây không phải là bi kịch đầu tiên của những đứa trẻ phải oằn mình trước áp lực học hành và kỳ vọng quá lớn từ gia đình. Trước đó, đã có không ít tai nạn thương tâm xảy ra với nguyên nhân tương tự, để lại nỗi đau không gì bù đắp cho người ở lại và sự bàng hoàng cho các bậc cha mẹ, thầy cô.
Những câu chuyện ấy như hồi chuông cảnh tỉnh mạnh mẽ: cha mẹ cần học cách kiểm soát lời nói, hành vi của chính mình để không vô tình gây tổn thương cho con. Đồng thời, đừng đặt lên vai trẻ những kỳ vọng vượt quá khả năng, khiến việc học trở thành áp lực nặng nề thay vì niềm vui khám phá.
Gửi đến những phụ huynh đang đặt lên con mình quá nhiều áp lực và thành tích:
Việc cha mẹ liên tục thúc ép con phải học giỏi, phải đứng đầu, xuất phát từ mong muốn con có một tương lai tốt đẹp hơn. Nhưng chính điều đó lại dễ trở thành sai lầm lớn khi khiến trẻ phải gánh chịu áp lực tâm lý mà chúng chưa đủ trưởng thành để đối mặt.
Khi kỳ vọng bị đẩy lên quá cao, trẻ thường cảm thấy lo sợ, căng thẳng và ám ảnh với thất bại. Thay vì xem học tập là hành trình khám phá, là cơ hội để rèn luyện và phát triển, các em dễ nhìn nó như một nhiệm vụ nặng nề chỉ để làm hài lòng cha mẹ. Điều này bóp nghẹt sự sáng tạo, làm giảm hứng thú học tập và khiến trẻ dần mất niềm tin vào bản thân.
Áp lực kéo dài còn có thể dẫn đến những vấn đề nghiêm trọng về sức khỏe tinh thần như lo âu, trầm cảm, hoặc cảm giác tự ti. Không chỉ vậy, việc buộc con phải đạt thành tích cao rất dễ tạo nên sự ganh đua, so sánh không lành mạnh. Trẻ chạy theo điểm số để đáp ứng kỳ vọng người lớn, nhưng lại không thực sự hiểu ý nghĩa của việc học hay tìm thấy mục tiêu của riêng mình.
Sai lầm lớn nhất chính là cha mẹ quên mất rằng mỗi đứa trẻ đều có năng lực, tốc độ phát triển và sở thích riêng. Khi cha mẹ áp đặt kỳ vọng không phù hợp, trẻ không chỉ mất tự tin mà còn khó phát huy được thế mạnh thật sự. Thay vì ép buộc, hãy trở thành người đồng hành, khích lệ và lắng nghe con, tạo cho con một môi trường học tập thoải mái – nơi trẻ được tôn trọng, được động viên và được hiểu.
Tóm lại, áp lực học tập từ cha mẹ có thể để lại những tổn thương sâu sắc, lâu dài đối với trẻ. Để con thực sự trưởng thành và thành công, điều quan trọng nhất là trao cho con cơ hội tự do khám phá, phát triển theo cách của riêng mình – chứ không phải sống theo khuôn mẫu hay kỳ vọng của người lớn.