Vừa bước từ tòa án ra sau khi ly hôn, người đàn ông lập tức ôm nhân tình và lên mặt với người vợ cũ

Người đàn ông bước ra khỏi cổng tòa án với nụ cười đầy tự mãn. Anh thậm chí không buồn liếc nhìn người vợ cũ đang đứng cách đó vài mét, đôi mắt cô vẫn còn ngỡ ngàng và ngấn nước.

“Cuối cùng cũng giải thoát rồi,” anh nghĩ thầm, rồi hất hàm ra hiệu cho nhân tình đi bên cạnh. Cô gái khoác tay anh, nở nụ cười đắc thắng, ánh mắt lấp lánh tự hào.

“Loại như cô,” anh quay lại quát, giọng đầy mỉa mai, “vừa tàn tạ, vừa chẳng có đầu óc. Vứt đi là đúng. Không có tôi, để xem cô trụ được ở cái thành phố này bao lâu.”

Từng lời anh nói như những mũi dao sắc lạnh đâm thẳng vào lòng người vợ cũ. Cô đứng lặng, đôi tay run run nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.

“Cô tưởng tôi cần cô à?” anh tiếp tục hằn học. “Thành phố này đâu dành cho những kẻ chỉ biết khóc lóc, than thân trách phận.”

Cô cắn môi, nén lại cơn phẫn nộ đang dâng lên. Một phần trong cô muốn bật lại tất cả, nhưng lý trí buộc cô đứng thẳng và giữ lấy phần tự trọng cuối cùng.

Đột nhiên, tiếng động cơ vang lên át cả khoảng không tĩnh lặng trước cổng tòa án. Một dàn siêu xe bóng loáng tiến đến, khiến anh ta khựng lại, đôi mắt mở to đầy sửng sốt.

Từ chiếc xe đầu tiên, một người đàn ông bước xuống. Dáng vẻ anh ta nghiêm nghị, lịch lãm và mang theo khí chất quyền lực khó có thể phớt lờ.

“Em gái, về nhà thôi,” anh nói bằng giọng trầm ấm nhưng đầy uy quyền. “Anh đã bảo đừng cố chịu đựng mà.”

Người chồng cũ chết lặng. Anh ta nhận ra sự thật đáng kinh ngạc: người phụ nữ mà anh ta xem thường bao lâu nay lại có một người anh trai giàu có và quyền lực—mà cô chưa từng nhắc tới dù chỉ một lần.

Cô vợ cũ khẽ mỉm cười. Nụ cười dịu dàng nhưng ánh lên sự tự tin và chiến thắng.

“Ngạc nhiên lắm phải không?” cô nói nhẹ nhàng. “Tôi không cần anh vẫn sống tốt. Chỉ là giờ tôi có chỗ dựa thực sự hơn.”

Người chồng cũ tím mặt.

“Sao… sao cô giấu tôi chuyện này?” anh lắp bắp, vừa tức giận vừa hoang mang.

Người anh trai bước lên, giọng sắc lạnh:

“Anh không có quyền đòi hỏi bất kỳ điều gì từ em gái tôi. Và càng không có quyền đánh giá giá trị của nó.”

Người chồng cũ đứng chết trân. Sự kiêu ngạo quen thuộc bỗng chốc tan biến, để lại một bóng dáng chới với và đầy bối rối.

Cô nắm lấy tay anh trai, lòng nhẹ nhõm như được giải thoát sau nhiều năm chịu đựng.

“Anh đã sai,” cô nói, giọng bình tĩnh. “Sai khi nghĩ rằng tôi sống không nổi nếu thiếu anh. Tôi đã tìm được hướng đi của mình—và tôi không bao giờ quay lại cuộc đời cũ.”

Dàn siêu xe lăn bánh. Người đàn ông cũ đứng đó, bất lực nhìn theo, cảm giác như cả thế giới đang dần tuột khỏi tay.

Nhân tình của anh ta siết lấy tay anh:

“Anh bị một người mà anh từng xem thường hạ gục sao? Nực cười thật.”

Anh nghẹn họng, không thể phản bác.

Khi bước xuống trước một tòa nhà sang trọng, cô hít sâu, để hơi thở tràn đầy lồng ngực. Lần đầu tiên sau nhiều năm, cô cảm nhận được sự tự do thật sự.

Người anh trai đặt tay lên vai cô:

“Từ giờ, em không phải quay lại những tháng ngày tăm tối nữa. Chúng ta cùng đi tiếp.”

Còn người chồng cũ… anh quay về căn phòng trống, nhìn vào màn hình điện thoại không có tin nhắn hồi âm.

“Có lẽ… tôi đã mất tất cả,” anh thầm nghĩ. Lần đầu tiên, anh cảm nhận được cảm giác hối hận thật sự.

Cô không trả thù. Cô chỉ chọn sống tiếp cuộc đời của chính mình—một cách mạnh mẽ và trọn vẹn.

Một tuần sau, cô và anh trai cùng mở một công ty nhỏ. Công việc bận rộn nhưng đầy hy vọng. Mỗi ngày trôi qua là một bước tiến mới, là lời khẳng định rằng cô đang sống cuộc đời mình chọn.

Còn người đàn ông cũ, sau cú ngã quá lớn, bắt đầu học lại từ đầu—học cách tôn trọng, học cách khiêm nhường và học cách nhìn nhận sai lầm của mình.

Chiều hôm ấy, đứng trên ban công, cô nhìn thành phố rộng lớn phía trước. Ánh nắng cuối ngày rơi lên khuôn mặt cô, khiến nụ cười càng thêm rạng rỡ.

“Em đã làm được,” anh trai cô nói.

Cô gật đầu, lòng nhẹ tênh.

Những đau khổ, tổn thương và nước mắt đã khép lại. Trước mắt cô là một chương mới—một chương của hy vọng, tự do và hạnh phúc xứng đáng.

Nhiều tháng sau, khi mùa đông phủ sương lên những con phố xám xịt, anh ta mới thấm hết nỗi cô độc mà chính mình gây ra.

Căn phòng trọ chật hẹp không còn tiếng cười, không còn hơi ấm của bữa cơm do cô chuẩn bị, không có ai nhắc anh uống thuốc mỗi khi anh cảm cúm. Nhân tình ngày trước—người từng sán vào anh như chiếc bóng—giờ chỉ còn biết vòi vĩnh tiền, than vãn về cuộc sống khó khăn, và dằn hắt vì anh không mang lại sự xa hoa mà cô ta mơ tưởng.

Một buổi tối, khi mở chiếc hộp gỗ nhỏ còn sót lại, anh nhìn thấy cuốn sổ cô dành dụm từng đồng để lo cho gia đình. Những dòng ghi chép chi li, những khoản tiền thuốc men cho anh, những món quà nhỏ cô tích cóp mỗi dịp lễ… từng nét chữ như bóp nghẹn trái tim anh.

Lần đầu tiên sau nhiều năm, anh bật khóc.

“Cô ấy đã vì mình nhiều đến thế…” anh thì thầm, giọng vỡ ra.

Anh ngồi lặng hồi lâu, ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt đã héo úa vì nợ nần và thất bại. Anh nhận ra sự thật trần trụi: cô từng yêu anh bằng một tình yêu bền bỉ, còn anh thì chỉ biết phán xét và chà đạp.

Còn nhân tình lúc này đang lục lọi ví của anh, cau có:
“Anh hết tiền rồi à? Vậy thì tôi đi tìm người khác.”

Cánh cửa đóng sầm lại. Anh ngồi một mình, nỗi tủi hổ và thất vọng cứ thế cuộn thành cơn sóng nhấn chìm anh.

Anh nhớ ánh mắt người vợ cũ lúc đứng trước tòa. Không phải oán hận, mà là nỗi đau bình thản của một người đã chịu đựng quá lâu. Nhớ nụ cười cô khi bước lên siêu xe, nhẹ như thể bỏ lại được cả ngọn núi đè nặng suốt bao năm trời.

Anh gục đầu, hai tay ôm mặt.

“Giá như… mình đừng ngu ngốc như thế,” anh nghẹn ngào.

“Giá như còn có cơ hội để xin lỗi.”

Nhưng anh biết—mọi thứ đã muộn. Rất muộn.

Cô giờ đây đã khác. Tự tin, độc lập, và tỏa sáng theo cách cô xứng đáng. Công ty mới của cô và anh trai ngày càng phát triển. Mỗi bước đi của cô là một dấu chấm hết cho quá khứ u tối.

Còn anh, cuối cùng cũng hiểu:

Không phải cô cần anh.

Là anh từng cần cô — nhưng không biết giữ.

Đêm ấy, anh soạn một tin nhắn xin lỗi thật dài. Anh định gửi, nhưng rồi lại xóa. Anh không còn tư cách làm phiền cuộc sống mới của cô nữa.

Anh chỉ âm thầm tự nhủ:

“Nếu một ngày nào đó em đọc được điều này trong im lặng, hãy biết rằng… anh đã hối hận. Cả đời này lẫn kiếp sau.”

Rồi anh đứng dậy, quyết định bắt đầu lại từ con số không—không phải để cô quay lại, mà để học cách trở thành người đàn ông mà ngày xưa cô từng hy vọng.

Ở một nơi khác, cô đứng bên cửa sổ cao tầng, nhìn ánh đèn thành phố lung linh, lòng bình yên lạ. Cô không biết anh đang hối hận. Cô không cần biết nữa.

Cuộc đời mới của cô đã mở ra.

Cánh cửa cũ đã khép lại.

Và cô bước tiếp — mạnh mẽ, đẹp đẽ, và xứng đáng hơn bao giờ hết.

LƯU Ý: Tất cả nội dung trên hoàn toàn mang tính giải trí và nhắn gửi thông điệp ý nghĩa đến bạn đọc.

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link